Đã trải qua hơn 30 xuân xanh, đã được ăn cơm độn sắn, đã từng chứng kiến những cơn lũ thiên nhiên. Nhưng gần nửa cuộc đời, Mỗ mới chứng kiế...
Đã trải qua hơn
30 xuân xanh, đã được ăn cơm độn sắn, đã từng chứng kiến những cơn lũ thiên
nhiên. Nhưng gần nửa cuộc đời, Mỗ mới chứng kiến cơn "lũ" của Lòng
dân qua 2 sự kiện: Đám tang tướng Giáp và hiệu ứng chiến thắng của U23 Việt
Nam.
Việt Nam là một
đất nước lạ kỳ. Đó là đất nước không được chọn láng giềng, luôn gắn liền với
chiến tranh và chiến thắng. Dù trong bất kì khó khăn nào cũng luôn giữ vững niềm
tin, ý chí và luôn có biện pháp vượt qua. Không ai có thể coi thường tinh thần
dân tộc của người Việt. Ấy vậy mà trong hòa bình, dù đạt nhiều thành công nhất
định, nhưng là một đất nước rất khó phát triển ("không chịu phát triển"-
theo lời bà Phạm Chi Lan, nguyên thành viên Ban nghiên cứu thủ tướng). Đâu phải
riêng hiện tại của chúng ta, lịch sử ghi nhận các thời kì trước đều tương tự.
Mâu thuẫn nội bộ, chia bè kéo cánh, tham ô- tham những, thích xu nịnh- ghét tôi
trung, ... những trở ngại đó làm cho đất nước ta vẫn luôn phải tìm đường đi tắt
để tiến kịp các nước khác. Thường ngày ta vẫn thường nghe thời sự điểm tin các
đại án, đến nhớ tên các đối tượng bị xét xử thôi cũng cảm thấy mệt mỏi và buồn
lòng. Dân cho là phải làm, nhưng dân vẫn không vui. Sao mà đại án nhiều thế,
sao mà "trong nhà" nhiều "con" hư thế. Tại "cha mẹ",
tại "con", hay tại "xã hội". Đọc báo nào là BOT, nào là bắt
cóc, nào là chém giết, nào là xăng tăng, điện tăng, giá tăng; Trên mạng xã hội
đầy rẫy các thuyết âm mưu, vào đời sống đầy rẫy các bất cập, đến cả chữa bệnh
cũng sợ các bạn BHXH xuất toán...
Ấy vậy mà đùng một
cái các tuyển thủ U23 với trình độ kỹ thuật, tinh thần nhiệt huyết chiến đấu
đem lại 3- 4 chiến thắng ý nghĩa trước các đội bóng sừng sỏ Á châu. Làm được điều
kì diệu đến cả trong mơ các em ấy cũng chưa nghĩ tới. Cả dân tộc như bừng tỉnh,
đất nước như cùng thức giấc, hội vui còn rạo rực, bâng khuâng, phấn khởi hơn cả
tết. Nhà nhà như một, người người giống nhau, cùng rạo rực tự hào và khát khao
hy vọng. "Như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng". Mọi mâu thuẫn nén
lại, mọi khó khăn gác qua, mọi so bì đặt ở giá bếp. Cả nước không ai bảo ai,
không có lịch qui định chung, không có mệnh lệnh hành chính nhưng tất cả đều
nghỉ, đều hướng tới u23 với trận Chung kết khí thế ngút ngàn. Các sân vận động
lắp màn hình lớn, các trường đại học đồng loạt tổ chức sinh viên xem tập thể,
các tỉnh thành chiếu trực tiếp ở tp trung tâm, các quan chức từ trung ương đến
địa phương đồng loạt mặc áo đỏ sao vàng. Gia đình các tuyển thủ thì đồng loạt mổ
trâu gà. Các “mạnh thường quân” thi nhau trao thưởng, hứa cho. Thủ tướng gọi điện,
viết thư, tặng bằng khen; Chủ tịch nước trao Huân chương Lao động. Lần đầu
tiên, tất cả đều lần đầu tiên, nhanh và kịp thời. Cũng lần đầu tiên, việc ăn mừng
khiến phó thủ tướng phải ra một công điện. Tất cả thực sự đầy thương yêu và
trách nhiệm, tất cả đều con một nhà. Và cũng lần đầu tiên, các cầu thủ thất bại
mà không ai trách. Ai cũng cho là đã vô địch trong lòng. Vẫn sẽ tổ chức mừng
công, vẫn sẽ tường thuật trực tiếp lễ đón. Vietjet Air vẫn có chuyến bay riêng
để chở về, Văn phòng Chính phủ đã sẵn sàng đón tiếp.
Ôi các bạn! Tổ
quốc đáng yêu và thân thương đến thế. Hãy nhìn số khán giả của đội U bê ở sân
Thường Châu (Có lẽ đếm được trên đốt ngón tay), so với hàng vạn khán giả Việt lặn
lội trong mưa tuyết, mới hiểu được tinh thần dân tộc là cái có sẵn trong máu,
như là một kháng thể để phân biệt nhóm máu Việt Nam với nhóm máu khác. (Cũng
thông cảm cho Ban tổ chức, họ cũng muốn xong việc, nhưng mặt khác họ cũng không
thể hoãn vì mưa tuyết, khi khán giả Việt đã đến đầy sân). Lòng dân là đó, vận
nước ở đây. Không cần băng rôn, khẩu hiệu, không cần Nghị quyết, thông tư. Hãy
cho dân lòng tự hào, hãy cho đồng bào sự trung thực.
Sức mạnh to lớn
của đám đông đã gây ra hiệu ứng xã hội tích cực, mạnh mẽ và trong trẻo. Đến cả
những người chưa từng bao giờ đá bóng cũng lần đầu xem bóng đá. Chúng ta không
thiếu sức mạnh, chúng ta không thiếu đoàn kết. Cái chúng ta thiếu là làm sao để
tạo ra sức mạnh, làm sao để tạo ra sự đoàn kết. Một xã hội đang vô vàn những lo
toan thường nhật, vẫn còn đó cơm áo gạo tiền, vẫn ở đây những mắc mớ đời thường,
vẫn tôi và ông... bỗng một ngày lặng đi, không còn chức tước, chẳng quan tâm địa
vị sang hèn, ai ai cũng trầm mặc, ưu tư, nặng trĩu... Tất cả cùng bị đánh thức
khi người cha già dân tộc qua đời. Cụ không phải là nguyên thủ, Cụ không phải
là lãnh tụ, Cụ cũng không phải người trong gia đình. Nhưng ai cũng thấy mất
mát, ai cũng bị đau thương, ai cũng đổ ra đường để tiễn biệt Cụ - khi dòng xe
qua... Cụ họ Võ, học Văn, dạy Sử và đánh giặc. Cụ đã mất ở tuổi mà dân tộc ta
cũng ít có ai đạt được. Nhưng cả nước Việt đau thương, chuông nhà thờ đổ hồi.
Dưới sân lá vàng rụng, đầu đình cờ rủ treo, khắp nơi hàng triệu trái tim hướng
về. Dân mến, dân tin, dân thương. Đơn giản Cụ vì dân, lo cho dân, sống gần dân.
Sức mạnh dân tộc thêm một lần thể hiện vào ngày tiễn biệt Cụ về với Vũng Chùa -
đảo Yến.
Ấy mới biết dân đúng là thật khách quan và công
bằng. Hãy vì dân như Cụ Giáp, hãy cháy hết mình như U23. Lòng dân luôn có, vận
nước hãy được nâng lên./.
CTV: Quang Sơn
COMMENTS